Theo em Thạch Sanh thuộc kiểu nhân vật nào ( nhân vật bất hạnh ,nhân vật dụng sĩ , nhân vật thông minh ,nhân vật ngốc nghếch 0 bình luận Đăng nhập để hỏi chi tiết
Bạn đang đọc truyện hay Đom Đóm Trên Dòng Sông Cô Quạnh -Chap 62- Cô bé ngốc nghếch online tại website NetTruyenOnline.Com. Nghịch Chuyển Nhân Sinh: Gặp Phải Tần Tiên Sinh = 222224. Mầm Chết = 106935. 1000 Tư Thế Cưa Đổ Tổng Tài
Hình nền vịt vàng cute nhất. Hình nền vịt vàng mang lại sự đáng yêu vốn có mà không phải loại động vật nào cũng có được. Từ những con vịt vàng trong phim hoạt hình cho đến ảnh ngoài đời thực đều được DEMODA cập nhật đến bạn. Với những thước ảnh nền này
Cô nàng giàu đức hy sinh và lòng vị tha hay người vợ ngốc nghếch của showbiz Hàn? Cụ thể, Lee Byung Hun bị hai cô gái tống tiền 5 tỉ won (97 tỉ đồng) nếu không sẽ tung đoạn clip tán tỉnh với lời lẽ dung tục của anh lên mạng xã hội.
Trung Quốc thời Đường, năm 700 Sau giai đoạn cực thịnh trong những năm đầu thời Đường Huyền Tông, sự cai trị của nhà Đường nảy sinh những mâu thuẫn trong đời sống xã hội. Cuộc nổi dậy của họ An và họ Sử có thể được lý giải từ nhiều nguyên nhân. Mâu thuẫn giữa chính quyền và người dân[ sửa | sửa mã nguồn] Đường Huyền Tông
Sinh học Lớp 11. Môn học Toán Mặt trời mọc ở hướng Đông vào buổi sáng và lặn ở hướng Tây vào buổi chiều tối. Buổi sáng gọi là bình mình và buổi tối gọi là hoàng hôn. Ngốc nghếch. b. Ham học hỏi, thích khám phá. c. Ý kiến khác của em.
Cuộc sống không tranh giành, ganh đua không phải là ngốc nghếch mà đó chính là hành động của người có phúc. Người xưa luôn tin rằng, những thứ mà con người đắc được trong đời này là do phúc báo của họ tích được từ những đời trước, tranh giành chỉ khiến bản
mvYuy. “Rầm rầm!!!” “Rầm rầm rầm!!!” Phó Gia mở mắt ra, trước mắt cậu tối đen đến nghẹt thở. Cậu phải phán đoán mãi một lúc lâu, mới hiểu ra tiếng ồn kia là vang lên từ cửa phòng cậu, mà người gõ cửa chỉ có thể là dì Trần “Cậu còn muốn ngủ bao nhiêu lâu nữa hả? Sắp đi học muộn rồi đó!” Giọng nói của dì Trần cách cửa phòng, có vẻ rầu rĩ không thật rõ ràng. Phó Gia mở cửa ra, dì Trần đang đẩy một chiếc xe dọn vệ sinh đứng ở bên ngoài. Tướng mạo của bà ấy không được tốt lắm, mi mắt cụp xuống coi như đến lúc cười lên cũng vẫn cảm thấy mang theo vẻ sầu khổ. Nhìn bà ấy, Phó Gia thường thường sẽ nhớ đến mẹ ruột của chính mình. Cậu chán ghét mặt trái của tướng mạo chính là đại diện cho vận mệnh. Dì Trần đã đeo găng cao su xong đâu đấy, rõ ràng một ngày làm việc mới đã bắt đầu “Cậu đã dậy rồi đấy? Thế mau giúp tôi đến phòng dụng cụ lấy một miếng bọt biển để lau ra đây, tôi quên mang theo rồi!” Phó Gia gật gật đầu, đi về phía phòng để dụng cụ. Gian phòng đó nằm ở nơi khuất nhất giữa một hàng dài các gian phòng dành cho người giúp việc, diện tích nhỏ nhất cũng là gian phòng duy nhất trong biệt thự không có cửa sổ nên tối om om. Lúc lấy được miếng bọt biển, đôi mắt Phó Gia đảo quả những con dao to nhỏ không đều trên giá, cuối cùng cậu lấy xuống cái nhỏ nhất bỏ vào trong túi. Khi đem miếng bọt biển đưa cho dì Trần, bà còn dặn dò một câu “Cậu hôm nay đi học từ cửa sau đi, đừng đi ngang qua phòng khách.” “Làm sao vậy?” Dì Trần hạ thấp giọng nói “Mới sáng sớm Phong Phong đã nôn rồi, ông bà chủ lo lắng muốn chết, bác sỹ bận rộn đi đi lại lại, cậu không nên quấy rầy.” Bà ấy nói không rõ ràng, nhưng mà Phó Gia biết đó là có ý gì, cái nhà này mỗi lần cậu con trai út không thoải mái, ông bà chủ đều sẽ không vui, cũng không cần đến gần làm chướng mắt bọn họ. Phó Gia gật đầu, trong lòng một chút phập phồng lo lắng cũng không có. Người dì Trần nhắc đến là Phong Phong, em cùng cha khác mẹ của cậu, Lâm Phong Tầm. Cậu ta từ nhỏ đã yếu ớt hay ốm lại nhiều bệnh, chưa từng rời khỏi nhà bao giờ, đến chuyện học hành cũng là mời giáo viên đến dạy. Sự khác biệt giữa cậu ta và Phó Gia như đen và trắng, ngoại trừ vẻ ngoài, vẻ ngoài của hai người gần như giống nhau bởi vừa nhìn đã biết họ là anh em. Phó Gia mua bánh bao cùng sữa đậu nành trong con ngõ gần trường học, bánh bao nhiều dầu nhân thịt lại mặn, sữa đậu nành cũng không có mùi vị nhạt nhẽo như uống nước vậy. Thế nhưng Phó Gia vẫn say sưa ăn hết một cách ngon lành. Vừa vào lớp, Phó Gia liền cảm thấy có ánh mắt nào đó dính vào lưng cậu. Cái tên ngồi trong góc kia gọi là Lưu Thành, là tên có thành tích học tập kém nhất cũng là học sinh không chịu nghe lời nhất trong lớp. Phó Gia có thể khẳng định tên này sẽ không thi đại học, cũng sẽ không học hết cấp ba, bây giờ lảng vảng ở chỗ này chỉ là vì trong tương lai có thể nói “tôi đã từng học hết cấp ba” mà thôi. Sở thích của tên này là thu phí bảo kê. “Đối tượng bảo kê” được lựa chọn với điều kiện rất đơn giản, hay đi đi lại lại chỉ có một mình hoặc là tính cách quái gở, mà Phó Gia lại có cả hai điều kiện đó. Sống lưng Phó Gia thẳng tắp, mò vào trong túi tìm thứ gì đó, sau đó mới quay đầu lại nhìn thẳng vào Lưu Thành. Lưu Thành ngẩn người, cảm giác bị xúc phạm khiến cho tên đó tức giận xông lên. Tên đó đi về hướng Phó Gia, dùng chân đạp mạnh vào bàn của cậu. “Nhìn cái gì, tiền chuẩn bị xong chưa?” “Học xong tiết một, chúng ta gặp nhau ở đằng sau tòa nhà.” Phó Gia nhìn chằm chằm vào tên đó nói. Lưu Thành cảm thấy được ánh mắt của tên nhóc này có điểm kỳ quái, chẳng những không có sợ sệt còn có một loại bình tĩnh sẽ nắm chắc được phần thắng. Nhưng tên này không cho là Phó Gia dám phản kháng mình, vì vậy mới nhếch miệng lên nở nụ cười nói “Coi như mày thức thời.” Một tiết học rất nhanh đã kết thúc, Phó Gia cùng Lưu Thành người trước người sau ra khỏi lớp. Đằng sau tòa nhà là một rừng cây nhỏ cây cối sum xuê, nhưng vì quy hoạch không tốt nên bị tòa nhà dạy học che chắn mất thành ra bị bao phủ trong bóng tối. Đây là nơi mà những kẻ như Lưu Thành thích đến, đánh người hoặc mắng người đều có thể giấu kín. Lưu Thành móc ra một điếu thuốc, bật lửa lên châm rồi hút vào nhả ra những vòng khói, động tác trôi chảy “Đưa tiền đây, đứng yên bất động có thể sinh ra tiền sao?” Phó Gia dựa lưng vào thân cây, vươn tay ra về phía hắn. Lưu Thành bị khói thuốc hun phải nheo mắt lại, nhưng vẫn có thể thấy rõ trong tay cậu không phải màu đỏ của tiền mặt mà là một con dao rọc giấy nho nhỏ. Tên đó giơ tay lên, một cái bạt tay phủ xuống đánh trật đầu Phó Gia “Mày đùa tao đấy à? Phó Gia giống như không có cảm giác đau, dựng thẳng cổ dậy nói “Tao không có tiền, mày nằm mơ cũng đừng nghĩ đến việc lấy tiền từ chỗ tao.” Lưu Thành cảm thấy chuyện này rất hoang đường. Là tên đó nghe nhầm sao, Phó Gia làm sao dám nói chuyện với mình như vậy? Lưu Thành nắm chặt nắm đấm, ra vẻ muốn đánh “Mày muốn chết sao?” Phó Gia gỡ bỏ vỏ ngoài của con dao, ném xuống đất, đem lưỡi dao dí vào chính cổ mình, nói “Mày không sợ giáo viên, thế có sợ cảnh sát không? Tao bây giờ sẽ dùng thứ này làm cổ mình bị thương, sau đó sẽ đi báo cảnh sát, mày đoán cảnh sát có bắt mày lại không?” Lưu Thành mắng to một câu thô tục, đem điếu thuốc trong miệng nhổ xuống đất “Mày cho rằng ông đây là học sinh cấp hai sao, có thể bị một hai câu của mày doạ dẫm?” Lưu Thành bước một bước dài đến, cướp con dao trên tay Phó Gia. Phó Gia buông tay ra, mặc tên đó lấy con dao đi. Lưu Thành tức giận đến đầu bốc khói, dường như phải chịu khuất nhục to lớn, một mặt hướng bên ngoài chửi bậy, một mặt giơ chân lên đá vào bụng Phó Gia. Tên đó chỉ dùng có 12% khí lực đã khiến Phó Gia phải nép mình chịu đựng cùng chống đỡ, giãy dụa một hồi vẫn là lui vài bước rồi ngã nhào xuống đất. Lưu Thành lại bồi thêm một đạp. Cơ hồ như trong cùng một lúc, phía sau bọn họ vang lên tiếng bước chân dồn dập, có mấy giáo viên đang vội vội vàng vàng chạy tới, từ xa xa nhìn thấy con dao rọc giấy trên tay Lưu Thành, bèn lớn tiếng ngăn lại “Các em đang làm gì thế, mau để dao xuống!” Phó Gia yếu ớt đứng dựa vào tường, trưng ra bộ dạng sợ hãi. Khi mấy giáo viên chạy đến nơi, một người khống chế con dao trong tay Lưu Thành, tên đó theo bản năng vùng vẫy muốn hất tay giáo viên ra nhưng tất nhiên là không thể. Tên đó nhìn về phía Phó Gia, không bỏ qua ý cười cậu sắp lộ ra nơi khóe mắt. Chẳng có gì để tranh luận cả, tuy rằng Lưu Thành một mực biện giải cho mình nhưng mà mấy người giáo viên kia làm sao có thể tin lời tên đó nói đây? Lưu Thành vốn là học sinh hư có tiếng, huống chi bọn họ còn chính mắt nhìn thấy tên đó đạp người khác. Mấy giáo viên đưa Lưu Thành đi, chỉ để lại một thầy giao an ủi Phó Gia. Thầy giáo vỗ vỗ lưng cậu, trong lòng vẫn còn hơi run sợ nói “Cũng may có bạn học đến báo đúng lúc, trường học vốn nghiêm cấm mang theo các vật sắc nhọn đến trường, sao mà học sinh kia có thể làm ra những chuyện như vậy?” Trường cấp ba số 16 tuy rằng không khí tản mạn sự hỗn loạn nhưng vẫn rất lo sợ chuyện máu me. Phó Gia gật gật đầu, có thể muộn được sao? Cậu đã đưa cho bạn học đống đồ ăn vặt trị giá 20 tệ, để người bạn đó nắm đúng thời cơ tốt, một giây không sớm hơn cũng không thể muộn hơn. Phó Gia nói “Cảm ơn thầy, em không sợ nữa rồi ngay bây giờ có thể trở về lớp học!” Thầy giáo vui mừng nở nụ cười nói “Em không cần lo lắng, trường học nhất định sẽ giáo huấn Lưu Thành một trận cẩn thận.” Thầy giáo một đường đưa Phó Gia về lớp học, Phó Gia ngoan ngoãn ngồi tại chỗ mở sách giáo ra khoa ra dáng một học sinh ngoan. Sau khi thầy giáo đã đi xa, cậu đột nhiên khép sách lại, một đường chạy xuống tầng quay lại khu rừng nhỏ sau lưng tòa nhà. Nửa điếu thuốc Lưu Thành nhổ ra kia vẫn còn ở nơi đó. Phó Gia nhặt điếu thuốc lên, bỏ vào trong túi, rồi đi đến cửa hàng trong trường mua một cái bật lửa. Chuông vào học vang lên, nhưng cậu vẫn chưa có trở về lớp học mà là đi đến nhà vệ sinh. Cậu lấy điếu thuốc ra, dùng tay áo lau lại một lượt cẩn thận đoạn đầu điều thuốc, sau đó nhét vào chính miệng mình. Phó Gia cố gắng bắt chước theo động tác của Lưu Thành, nhưng vẫn là rất ngốc nghếch. Khi cậu vất vả lắm mới châm được điếu thuốc lên, thời điểm hút vào hơi thứ nhất, cảm giác nóng bỏng như muốn ăn mòn phổi của cậu, Phó Gia gắng sức nhịn xuống ho khan. Đây là chiến lợi phẩm của cậu. Sau tiết tự học buổi tối, Phó Gia trở lại biệt thự nhà họ Lâm, khả năng quan sát sắc bén khiến cậu nhận ra được trong căn nhà có chỗ nào đó không giống với bình thường. Dì Trần nói “Cháu trai của bà chủ đến rồi!” Phó Gia ngẩn người “Là cháu trai nào?” Dì Trần cảm thấy kỳ lạ liếc nhìn cậu một cái rồi mới nói “Còn có thể là cháu trai nào?” Phó Gia mím mím môi. Dì Trần nhìn cậu, như là nhìn thấu ra điều gì, khóe mắt cụp xuống kia mang theo thương cảm nói “Cậu ấy và Phong Phong đang ở trong sân.” Phó Gia đáp một tiếng, rồi quay về gian phòng của mình. Cậu cũng có lúc sẽ thích gian phòng của mình. Gian phòng này là nơi dành cho người giúp việc, ánh sáng rất tệ, thông gió lại càng tệ, cứ đến mùa mưa là chăn lại ướt sũng có thể vắt ra cả nước. Thế nhưng nếu như tìm đúng góc độ, liền có thể từ một lỗ hổng ở giữa nhìn thấy sân trước của biệt thự nhà họ Lâm. Sân trước hôm nay sáng đèn, Lâm Phong Tầm đưa lưng về phía Phó Gia ngồi trên xe lăn, có một thiếu niên đang đứng ở bên cạnh cậu ta. Lâm Phong Tầm ngửa đầu nói điều gì đó, thiếu niên kia liền hơi ngồi xổm xuống, giúp cậu ta đắp lại chăn lên trên người. Chú chó Golden Lâm Phong Tầm nuôi đang ngậm quả bóng chạy gần về phía chủ nhân, không ngừng đảo quanh thiếu niên kia. Người thiếu niên xoa xoa đầu Đa Đa, cùng với động tác nhảy lên của chú chó, chuyển hướng về phía Phó Gia bên này. Mắt anh rũ xuống, khuôn mặt tuấn lãng. Phó Gia tham lam nhìn anh chằm chằm, ánh mắt nóng rực tới mức độ nhất định, giống như là bản thân cậu nắm giữ được người này. Lâm Phong Tầm nghiêng mặt sang bên, đôi môi khép mở, gọi cái gì đó. Phó Gia nhìn như thế này đã gần mười năm, có thể dễ dàng đọc hiểu khẩu hình của cậu ta. “Tề An ca!” Phó Gia cũng làm khẩu hình giống như vậy. Trong lòng cậu có một cái hố đen kịt sâu hoắm lôi kéo cậu, cậu cũng sắp rơi xuống đáy rồi chỉ thiếu chút nữa mà thôi.
Trong cuộc sống ồn ào náo nhiệt, kẻ đến người đi, kẻ qua người lại, ai là người thông minh lịch duyệt, ai là kẻ ngốc nghếch khạo khờ, phải chăng thoáng nhìn qua là biết? Không đơn giản như mọi người nhìn nhận đâu. Thực ra thì những người người bị xem là ngốc đó rất có thể lại là người ở trạng thái trí tuệ đỉnh cao. Cậu bé khờ khạo chọn 5 cent thay vì 1 đô la, cả trường chế nhạo, còn cậu… trở thành Tổng thống Mỹ Được gợi ý từ một vị ẩn sĩ, Trịnh Bản Kiều đã để lại câu danh ngôn thiên cổ Nan đắc hồ đồ’ nghĩa là rất khó để có được sự “hồ đồ” giả ngốc. Con người ngày nay không ai chịu chấp nhận thua thiệt và luôn có xu hướng muốn chứng minh thể hiện, luôn muốn phô bày những gì mình thông thạo, muốn tính toán chi li thiệt hơn, nên nếu có thể thực sự làm được một người hồ đồ không toán tính, mà vẫn thấy hài lòng thì mới là khó nhất. Chúng ta cùng tìm hiểu xem, vậy trí tuệ thâm sâu của người hồ đồ’ là như thế nào. Có một cậu bé người Mỹ tên Wilson, thoạt nhìn rất khờ khạo, do đó rất nhiều người trong thị trấn thích đùa với cậu, giống như là nhân vật hề mua vui cho mọi người. Một ngày nọ, bạn cùng lớp của Wilson cầm trên tay một đồng 1 đô la và một đồng 5 cent, rồi hỏi Wilson là chọn đồng tiền nào. Cậu bé Wilson lúc đó đã không cần suy nghĩ mà trả lời ngay “Tớ chọn đồng 5 cent.” Bạn học cười khoái trí nói “Ha ha, cậu ấy không chọn 1 đô la mà lại chọn đồng 5 cent.” Sau đó tất cả học sinh trong trường đã lan truyền nhau chuyện cười này. Cậu bé Wilson nhất mực chọn đồng 5 cent, chứ không chọn đồng 1$. Ảnh minh hoạ internet Rất nhiều người đã không tin, sao Wilson lại ngốc đến vậy, họ đã đem tiền đến trước mặt Wilson để kiểm nghiệm, nhưng lần nào cũng nhận được cùng một kết quả. Mỗi lần cậu đều nói “Tớ muốn 5 cent.” Tất cả ọc sinh của trường đều dùng cách này để kiểm tra và sau đó mỗi người rời đi với nụ cười của sự hài lòng. Cuối cùng, câu chuyện đã đến tai của thầy giáo. Ở trước mặt Wilson, thầy giáo hỏi “Chẳng lẽ trò không phân biệt được giá trị lớn nhỏ của đồng 1 đô la và 5 cent sao?” Trò Wilson đáp “Đương nhiên là trò biết rõ ạ. Nếu như trò chọn đồng 1 đô la thì sẽ không có nhiều người mang tiền đến để thử, như vậy trò cũng không thu được lợi nhuận từ đồng 5 cent.” Người thầy nghe xong như bừng ngộ ra một đạo lý lớn. Wilson không đặt sự thông minh vào món lợi nhỏ mà suy nghĩ về cái ngốc của người thông minh. Khoảng 45 năm sau, ông đã trở thành tổng thống thứ 28 của nước Mỹ. Woodrow Wilson – Vị Tổng Thống thứ 28 của nước Mỹ, đảm đương chức vụ trong 2 nhiệm kỳ. Ảnh internet Nếu để ý và quan sát con người ngày nay, hẳn chúng ta sẽ nhận ra xã hội có tồn tại rất nhiều người thông minh, họ phán đoán suy nghĩ của người khác một cách nhanh chóng và không bao giờ bị mắc lừa. Họ tính toán chi li, so đo từng chút để làm sao không thua thiệt, không bị người lừa gạt. Nhưng họ đã quên câu “Thông minh quá sẽ bị thông minh hại.” Nếu chứng kiến trực tiếp những việc người thông minh làm, chúng ta sẽ phát hiện, bởi vì quá thông minh nên người này thường bị người khác phòng bị. Kỳ thực, thông minh cũng không phải là xấu. Tuy nhiên, đôi khi trong cuộc sống lại cần chúng ta ngốc một chút mới tốt, hơn thế, làm được người thông minh giả ngốc quả không dễ dàng. Đôi khi chúng ta trong cuộc sống thì ngốc một chút mới tốt. Ảnh internet Cho nên, người xưa cho rằng người thông minh nhưng giả ngốc mới là đạo xử thế của nhà thông thái. Giả thiếu hiểu biết khiến mọi việc được tiến triển thuận lợi hơn. Biểu hiện của ngốc nghếch ở người thông minh chính là một loại trạng thái bình tĩnh, không hiểu cái đạo lý của người đại ngốc thì khó thành tựu đại sự. Phú Bật thời Bắc Tống khi còn trẻ, ông đang đi bộ trên đường phố thành Lạc Dương thì bỗng nhiên có một người mắng chửi ông. Một người đi đường đã ghé tai Phú Bật mà nói nhỏ “Chàng trai trẻ, có người đang mắng chửi cậu kìa.” Phú Bật nghe xong liền nói “Hình như là mắng người khác đó.” Người đó lại nói “Người ta còn gọi tên của cậu mà chửi đó.” Phú Bật suy nghĩ một chút rồi nói “Có lẽ là mắng người khác, rất có thể người đó trùng tên họ với tôi.” Sau đó, người mắng chửi Phú Bật nghe được phản ứng của ông nên thấy rất hổ thẹn, đến xin lỗi Phú Bật. Ngay từ khi còn trẻ, Phú Bật đã biết cái đạo của người ngốc đủ cho thấy sự thông minh cơ trí của ông. Phú Bật không thèm để ý lời mắng chửi mình. Ảnh minh họa internet Có vị trí giả nói, nếu như trên đường phố có người bỗng dưng mắng chửi anh ta, anh ta cũng không ngoái đầu nhìn bởi vì anh không muốn biết người mắng mình là ai. Đời người quá ngắn ngủi và quý giá, việc cần làm lại quá nhiều, sao phải vì điều khó chịu mà lãng phí thời gian? Vị trí giả này cũng giống với Phú Bật, họ hiểu rõ cái cốt lõi của lý “Làm người ngốc mới khó”. Kỳ thực, học được trí tuệ của người đại ngốc nghĩa là không để tâm vào những chuyện vụn vặt, không muốn tìm câu trả lời đối với chuyện cỏn con, không so đo chi li, lùi một bước biển rộng trời cao. Mọi sự việc đều theo thời gian mà được làm sáng tỏ hoặc là chúng từ từ trở nên mờ nhạt, hoặc hóa giải từ từ và sẽ có được câu trả lời đúng đắn. Có những sự việc, nếu chúng ta làm được “nhắm một mắt mở một mắt” đúng thời điểm, như vậy chúng ta đã đang làm người thông minh mà giả ngốc rồi. Nếu có người nào đó nói với bạn rằng, một người khác đang công khai nói xấu bạn sau lưng. Bạn sẽ phản ứng như thế nào? Rất có thể bạn sẽ bực mình và đi hỏi cho rõ ràng mọi chuyện. Nếu làm vậy thì bạn không những chỉ làm xấu hình ảnh của mình mà còn khiến sự tình nghiêm trọng hơn và làm tăng thêm sự bực tức khó chịu cho bản thân. Quan hệ giữa người với người thật khó để không phát sinh mâu thuẫn, không gây nên những rắc rối từ việc tính toán được mất khiến tức khí nổi lên làm hại tinh thần và sức khỏe. Nếu làm được ngốc một chút thì bao phiền não sẽ không còn đất sinh sôi phát triển. Do đó chúng ta có thể thấy, đắc thân người đã khó, làm người hiểu biết khó, làm được người ngốc nghếch càng khó hơn. Kiếp nhân sinh khó học được cái đạo lý của giả ngốc, nhưng lại quý bởi sự khờ khạo, vui vẻ cũng bởi biết ngốc dại. Nếu như bạn hiểu được cái đạo của người giả ngốc, bạn sẽ hiểu thấu một cảnh giới khác của đại trí tuệ. San San biên dịch Theo
Tác giả Bánh Quy Mua Tháng Chín Thể loại Hiện đại, niên hạ, nửa trước truyện là vườn trường, ngọt, hơi ngược, công thụ song khiết, HE, có H, Công lạnh lùng x Thụ u sầu cố chấp Dịch Tồ Đảm Đang wattpad Yunny401 Tình trạng Hoàn 68 chương + 2 ngoại truyện ————- Văn án Phó Gia muốn hắn. —– Công lạnh lùng x Thụ u sầu cố chấp Lục Tề An x Phó Gia Nửa đầu truyện là vườn trường, công dẫn dắt thụ dạy thụ theo đuổi mình, ngọt. Nửa sau truyện hắt máu chó điên cuồng, hơi ngược một chút xíu. Tư tưởng trọng tâm là máu chó, còn từng phần nhỏ thì viết không chân thiện mỹ lắm, không quá gần gũi với đời thường tức là làm màu, mong lượng thứ. Nói thêm Công và em trai của thụ không có tình cảm không nên có, chỉ có tình thân thôi, bộ này toàn quá trình cả công và thụ đều không có nhân vật khác làm nền.+ Review của người dịch Đây là một câu chuyện viết về hai đứa trẻ chữa lành linh hồn từng bị tổn thương cho nhau. Phó Gia là người đã mang đến sự ấm áp cho Lục Tề An, Lục Tề An là người mang lại ánh sáng cho Phó Gia. Phó Gia thụ theo đuổi Lục Tề An công, đồng thời qua quá trình theo đuổi ấy Phó Gia cũng tiến bộ lên từng ngày, bước chân ra khỏi đầm lầy tăm tối ẩm ướt suốt quãng đời kia. Bởi vì người dẫn lối cho cậu thoát ra khỏi nơi ấy, là Lục Tề An. Lục Tề An là tia sáng trong cuộc đời của Phó Gia. Với thân phận là con riêng của Lâm Khánh, nên Phó Gia bị Lâm phu nhân đón về nhà với mục đích báo thù, cậu bị ghẻ lạnh ở trong một căn phòng tối tăm chật hẹp của người hầu trong căn biệt thự, mỗi ngày sống trong cảnh mắng nhiếc chì chiết của Lâm phu nhân và em trai cùng cha khác mẹ của mình, thậm chí là phải chịu đựng những đau đớn thể xác đến từ những trận đòn và bắt nạt bởi người hầu trong nhà họ Lâm. Cậu giống như một linh hồn u uất bị bỏ quên ở trong một góc tối, không ai hay không ai biết, mờ nhạt và tịch mịch. Mãi đến khi Lục Tề An xuất hiện. Hắn là cháu trai của Lâm phu nhân. Sự khác biệt của hắn và Phó Gia giống như mây trắng và đầm lầy, hắn ưu tú về mọi mặt từ thành tích đến gia thế, tính cách lạnh lùng ít nói và chững chạc. Mười năm trước, lần đầu tiên nói chuyện với nhau ở sân vườn, hắn tặng Phó Gia một miếng băng keo cá nhân. Đó không phải là một miếng băng cá nhân bình thường, mà là một tia sáng nhỏ chiếu rọi vào trong trái tim ảm đạm tối mù mịt của Phó Gia. Từ đó, Phó Gia sinh ra cảm giác đặc biệt với Lục Tề An, rồi cảm giác ấy được nuôi nấng, nung nấu dần theo năm tháng, cuối cùng trở thành tình yêu khảm sâu vào trong máu thịt khiến Phó Gia không thể dứt ra được. Ngốc bẩm sinh, chính là Phó Gia, nên chỉ có thể dùng cách ngốc nghếch của mình để theo đuổi Lục Tề An. Phó Gia chủ động theo đuổi Lục Tề An, còn Lục Tề An thì âm thầm theo dõi, âm thầm dẫn dắt Phó Gia từng bước theo đuổi mình. Đồng thời kéo cậu ra khỏi góc tối của căn phòng ấy, kéo cậu ra khỏi đầm lầy và trở thành một Phó Gia tích cực, là một thiếu niên mỉm cười tươi sáng dưới ánh dương rực rỡ, và…. trở thành một ngọn lửa, đốt cháy trái tim đã lạnh lẽo bởi quá khứ của Lục Tề An. Khi đọc truyện, thật sự thương Phó Gia vô cùng. Vì có những lúc xảy ra chuyện, thường thì phải có ba mẹ ở bên cạnh bênh vực cho, thì Phó Gia lại chẳng có ai, một thân một mình chống chọi lại với mọi thứ, nếu không có Lục Tề An, thì thật sự cậu sẽ chẳng có ai cả. Em cũng chỉ là một cậu bé trung học thôi mà… Phó Gia là người phá bỏ hết mọi quy tắc và giới hạn của Lục Tề An, là người có thể gợi lên những bản năng cơ bản nhất của con người trong Lục Tề An, cho dù hắn có cố kiềm chế bản thân đến mức nào đi nữa thì rồi cũng sẽ có lúc lộ ra bản tính thật của hắn trước một Phó Gia vô cũng hấp dẫn như vậy. Những chi tiết hay của truyện mình sẽ không kể để tránh mất hứng người đọc. Diễn biến tiếp theo sau đó còn rất nhiều rất nhiều, nhất là khi vào đọc truyện mọi người có thể cảm nhận rõ rệt hơn những cảnh H rất ngọt nước và chất lượng luôn nè. Phó Gia làm thế nào để theo đuổi được Lục Tề An? Lục Tề An làm thế nào để thể hiện sự chiếm hữu và tr/ừ/ng ph/ạ/t Phó Gia khi lên cơn ghen? Lục Tề An làm gì để bảo vệ Phó Gia trước áp lực của gia đình? Bảy năm cách biệt, liệu Lục Tề An có lao vào đè Phó Gia hôn ngấu nghiến khi gặp lại nhau không? Mời mọi người vào đọc truyện để tìm được câu trả lời cho chính mình nha~ .———- Link
Lời bài hát Bài Hát Ngốc Nghếch Thể Loại Lời Bài Hát Nhạc Trẻ Ca sĩ Bảo Thy Có lẽ em thôi dại khờ, có lẽ em thôi lập lờ Ngốc nghếch như em làm vừa đừng lặp lại chuyện ngày xưa Khóc lóc anh cho là đùa, nước mắt cho anh là thừa Có lẽ em thôi đợi chờ từng ngày dài lại nằm mơ, em mơ, em mơ… Em không còn ngây thơ, Em thôi mộng mơ thôi la cà cười đùa Và em không hay khóc nữa. Anh không còn như xưa Không như ngày nào mà em vẫn nghĩ đến Tính anh hay quên. Từ nay em thôi ngốc nghếch với bao nhiêu suy tư muộn phiền Từ nay anh thôi không lại gần bên. Người lạnh lùng như thế cớ sao ra đi nay lại về Đừng làm tim em vỡ tan. Rồi anh sẽ quên đi, đợi chờ làm chi Thì tại ngày nào mình ngốc nghếch quá làm gì Rồi anh đã thôi chưa hay lặp lại chuyện xưa Có lẽ nước mắt là thừa cho anh. Và anh sẽ bơ vơ từng chiều nằm mơ Rồi ngày lại ngày mà cứ đứng mãi đợi chờ. Và em sẽ vui lên khi chẳng còn kề bên Có lẽ vẫn thế từng ngày mãi mãi hôm nay về sau. Xem toàn bộ Đóng góp lời bài hát chính xác hơn tại đây. Đăng bởiNghi Nguyễn Chia sẻ
Có lẽ tôi dại khờ, có lẽ tôi lập lờ Ngốc nghếch như em là vừa đừng lập lại chuyện ngày xưa Khóc lóc anh cho là đùa, nước mắt cho anh là thừa Có lẽ tôi đợi chờ từng ngày dài lại nằm mơ, em mơ, em mơ.. Em ko còn ngây thơ, em thôi mộng mơ thôi la cà cười đùa và em ko hay khóc nữa Anh ko còn như xưa, ko như ngày nào mà em vẫn nghĩ đến, tính anh hay quên Từ nay em thôi ngốc nghếch với bao nhiêu suy tư muộn phiền Từ nay anh thôi không lại gần bên Người lạnh lùng như thế cớ sao ra đi nay lại về Đừng làm tim em vỡ tan Rồi em sẽ quên đi, đợi chờ làm chi Thì tại ngày nào mình ngốc nghếch quá làm gì Rồi anh đã thôi chưa hay lặp lại chuyện xưa Có lẽ nước mắt là thừa cho anh Và anh sẽ bơ vơ từng chiều nằm mơ Rồi ngày lại ngày mà cứ đứng mãi đợi chờ Và em sẽ vui lên khi chẳng còn kề bên Có lẽ vẫn thế từng ngày mãi mãi hôm nay về sau...
ngốc nghếch trời sinh